tạp văn hông có chủ đề

Tự nhiên chiều nay thấy lòng mình chật chội, muốn giải phóng bớt vài điều nên ngồi vào máy gõ.

Cậu em trai hỏi đi đâu đấy, bảo chị ra ngoài viết sách.

Mình đã từng nghĩ rằng sẽ có 1 ngày, ngồi trong quán cafe viết những chương truyện của một cuốn sách mới, nếu có ai đó hỏi chị làm việc gì thế, sẽ không phải trả lời rằng chị làm freelance copywriter, digital marketing hay là business consultant. 

Chị là nhà văn.

Có thể đó là ngày con gái thường đóng kín cửa phòng bảo mẹ hãy đừng chạm vào thế giới riêng của nó, có thể nó sẽ có một facebook đã block tài khoản của mẹ, và mẹ phải dùng tài khoản clone để kết bạn và xem nó viết những gì. Rồi sau đó bà mẹ U50 phải cố gắng che đậy thân phận bằng nhiều cách, và đau đầu để giải bài toán tâm sinh lý của thế hệ Gen A (sau Z thì chỉ là A thôi chứ gì?)

Đó hẳn phải là một ngày mà mọi lời offer công việc không khiến mình thấy khó xử. Không phải suy nghĩ để lựa chọn đi hay ở, về hay thôi. Đó là khi mình hạnh phúc và hài lòng với từng ngày bay nhảy với các tình tiết, con chữ, và những nhân vật sinh ra từ trong cảm thức.

Hẳn khi đó mình phải giàu lắm. Hoặc là khi mà tiền không còn là thứ ảnh hưởng đến giây phút rẽ lối của mình. 

Phải là khi mà cảm xúc và lời nói của người thân có thể chảy qua trái tim mình như một dòng suối lạnh, rùng mình một cái thì sẽ thôi, không phải là những hòn đá cuội cứ thỉnh thoảng dội vào lòng bàn chân, bước đi một bước lại thấy lấn cấn vướng vấp mà không hẳn là đau…

Có thể ngày đó sẽ không bao giờ đến.

Vừa rồi thấy có bạn nói về IKIGAI – lý do để sống. Một vài nơi dịch là lý do tồn tại. Mình nghĩ chúng ta tồn tại ko cần lý do đâu. Bạn có thể search về Ikigai nhưng nó có thể khiến bạn thêm lạc hướng. Người trẻ thường bị chi phối với quá nhiều thông tin trong đó có cả những thông tin có vẻ hay ho, và cuối cùng, rất nhiều bạn cảm thấy lo lắng nhiều hơn vì tự thấy mình chịu áp lực.

Nếu nói rằng Ikigai của một người là thứ giao thoa của Việc ta làm giỏi + Việc ta yêu thích + Việc xã hội cần + Việc kiếm được tiền thì có khi sẽ có khá nhiều người không tìm được Ikigai của họ.

Giả sử bạn ko tìm được Ikigai của bản thân thì sao? Cũng chẳng có gì to tát đâu. 

Chỉ cần ngủ một giấc, nghĩ sáng mai ăn gì, mặc gì ra đường, tin mình vẫn còn trẻ dù đã bị gọi là cô dì chú bác.

Hay là khi ngắm nhìn ai đó vui vẻ cười đùa, thấy lòng mình dịu ngọt như vừa uống một ly nước dừa xiêm Bến Tre chính hiệu.

Ikigai của chúng ta có khi đang ở ngay bên cạnh thôi. Một công việc dễ chịu. Một người đồng hành hiểu thấu. Một gia đình nhiều tiếng cười. Một thứ ta  thích làm dù chẳng mài được ra tiền. Hay đơn giản chỉ là, một cuộc hành trình rong ruổi của tự do.

Không cần tất cả chúng phải giao nhau.

Chúng ta đâu cần nhiều hơn một lý do để sống.

Leave a comment